Tôi có dự định đọc cho các bạn nghe một bài thơ hôm nay, nhưng rồi tôi lại thay đổi ý định. Có lẽ lần tới tôi sẽ đọc bài thơ đó. Lý do là vì, hiện tại có một điều gì đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Vì thế, tôi chỉ muốn chia sẻ điều đó với các bạn. Giống như một đứa trẻ trong bụng mẹ đã đến lúc chào đời, nếu tôi không nói ra, tâm tôi sẽ không được tự do. Trước khi đi vào chủ đề chính, và cung cấp thông tin về tài liệu Yêu Thương Cho đi Là Yêu Thương Còn Mãi PDF mà nhiều người tìm kiếm, tôi muốn kể một chút về Đức Dalai Lama. Tôi đã nghe một băng ghi âm bài nói chuyện của ngài về tâm từ (mettā) tại Melbourne vài năm trước. Đó là một bài nói đầy cảm hứng và sâu sắc, thực sự rất hay. Trong bài nói, ngài kể về cuộc gặp gỡ với một vị tu sĩ Công giáo ở Ý. Khi Dalai Lama hỏi vị tu sĩ đang làm gì, ông trả lời rằng đang phát triển tâm từ trong trái tim mình. Điều này cho thấy mọi tôn giáo đều nhấn mạnh tầm quan trọng của tâm từ, nền tảng cho sự bình yên và hạnh phúc. Dalai Lama cũng hài hước chia sẻ rằng tiếng Anh của vị tu sĩ kia tệ đến mức chính ngài cũng khó hiểu, và so với vị tu sĩ đó, tiếng Anh của ngài là “tuyệt vời”. Cả khán phòng, và cả tôi khi nghe băng, đều bật cười. Điều này khiến tôi cảm thấy tự tin hơn về tiếng Anh của mình, dù ngữ pháp có thể chưa hoàn hảo, nhưng tôi biết các bạn vẫn hiểu và hứng thú với những gì tôi chia sẻ.

Trở lại với điều tôi muốn chia sẻ hôm nay, đó là về một cái tên: Albert Schweitzer. Có ai trong các bạn đã từng nghe về ông ấy chưa? Khi còn nhỏ, tôi đọc được một bài báo ngắn về ông trong thư viện. Lúc đó, tiếng Anh của tôi chưa tốt lắm, nhưng tôi nhớ rằng ông là người Đức, có bằng tiến sĩ triết học và dạy đại học. Một lần, ông đọc báo về tình cảnh bệnh tật của người dân Châu Phi và lòng trắc ẩn sâu sắc trỗi dậy trong ông. Ông nghĩ: “Làm sao tôi có thể hạnh phúc ở đây khi có quá nhiều người đau khổ?”. Ông quyết định từ bỏ sự nghiệp giáo sư để học y khoa, sau đó học thêm chuyên sâu về các bệnh nhiệt đới.

Câu chuyện về lòng vị tha của Albert Schweitzer

Sau khi hoàn thành việc học, Albert Schweitzer đã quyên góp tiền từ bạn bè, mua thuốc men và thiết bị y tế, đóng gói cẩn thận và xin phép đến Châu Phi. Thời điểm đó, do chiến tranh thế giới và việc ông là người Đức, chính phủ Anh (quản lý thuộc địa nơi ông muốn đến) ban đầu từ chối cấp phép. Nhưng ông không bỏ cuộc, kiên trì nhờ bạn bè giúp đỡ và cuối cùng cũng được chấp thuận. Hành trình đến Châu Phi bằng tàu thủy vô cùng gian nan, nhưng ông đã vượt qua tất cả.

Đến nơi, một vùng đất hoang sơ, ông tự tay xây dựng bệnh viện – thực chất chỉ là một căn lều lớn – bằng cách chặt cây, đào hố, dựng cột. Khi nhờ một người tốt nghiệp đại học giúp đỡ, người này từ chối vì cho rằng công việc tay chân không xứng với người có học thức như mình. Albert Schweitzer, cũng là một người có học vấn cao, chỉ lặng lẽ nói: “Tôi cũng là người có học. Nhưng không ai làm việc này, nên tôi sẽ làm.” Ông cứ thế tiếp tục công việc, cùng với sự giúp đỡ của một vài người khác, bao gồm cả y tá.

Có một lần, một phụ nữ mang thai không thể sinh thường và tính mạng đang nguy kịch. Albert Schweitzer biết chỉ có phẫu thuật mới cứu được cô, nhưng các thầy lang địa phương lại ngăn cản vì đi ngược lại phong tục của họ. Lòng trắc ẩn thôi thúc, ông nói: “Hãy để tôi làm. Nếu cô ấy chết, thì hãy giết tôi đi.” Ông không chỉ không lấy tiền công mà còn đặt cược cả mạng sống của mình. Đây là một sự hy sinh phi thường. Ca phẫu thuật thành công, nhưng người phụ nữ rất yếu sau sinh. May mắn thay, họ cùng nhóm máu, và Schweitzer đã truyền máu của mình cho cô. Ông làm điều này thường xuyên cho nhiều bệnh nhân đến nỗi chính ông bị thiếu máu và suy yếu. Ông kêu gọi người khác hiến máu, nhưng người dân địa phương lại rất miễn cưỡng. Albert Schweitzer đã cống hiến tiền bạc, thời gian, máu và cả mạng sống của mình để cứu giúp người khác. Điều gì đã thúc đẩy ông làm vậy? Đó là một tấm gương vĩ đại về lòng nhân ái.

Bản chất của Sự Cho Đi Đích Thực

Cho đi không mong cầu đáp đền

Chúng ta thường keo kiệt và ích kỷ. Khi cho đi điều gì, ta hay tự hỏi: “Mình sẽ nhận lại được gì?”. Chúng ta luôn mong đợi một sự đền đáp. Nhưng nhìn vào Albert Schweitzer, một con người đáng kính, ông cho đi mà không hề toan tính. Đó chính là tình người, là trái tim nhân ái mà chúng ta nên hướng tới. Cuộc đời ông là một bài học mẫu mực.

Sự cho đi với hy vọng được tưởng thưởng hay trả công hoàn toàn đối lập với quy luật của tình thương yêu. Schweitzer cho đi mà không mong đợi gì, nhưng lại nhận được rất nhiều điều ngoài mong đợi. Để thực sự yêu thương, chúng ta cần cho đi mà không có bất kỳ tham muốn nào về phần thưởng. Khi cho đi kèm theo mong đợi, nó không khác gì một cuộc mua bán, đổi chác. Mặc dù chúng ta tin vào nghiệp tốt và quả lành, nhưng mỗi khi mong muốn điều gì, hãy nhìn sâu vào trái tim mình: Ta thực sự muốn nhận lại gì? Cho đi là một hình thức buông bỏ. Chỉ khi đủ trưởng thành, chúng ta mới thực sự nghĩ đến lợi ích của người khác và cho đi mà không cần nhận lại.

Khi bạn thấy ai đó làm được điều này, hãy nhìn vào phẩm chất trái tim họ: cao thượng, thuần khiết, cao cả. Đó chính là phần thưởng lớn nhất – sự phát triển của trái tim, sự trưởng thành. Khi đó, bạn cảm thấy mình thật to lớn. Ngược lại, nếu bạn muốn nhận lại nhiều hơn những gì mình cho đi, bạn trở nên thật nhỏ bé. Như vậy, cho đi không mong đợi sẽ khiến bạn trở nên vĩ đại. Tác giả một cuốn sách từng hỏi: “Bạn rộng lượng đến mức nào?”. Câu hỏi đó khiến tôi suy ngẫm: “Mình rộng lượng đến đâu? Mình có thực sự rộng lượng không? Mình đang làm gì? Tại sao mình làm vậy? Mình mong chờ điều gì?”. Mỗi khi làm gì đó và mong đợi sự công nhận, khen ngợi, tôi lại thấy mình thật nhỏ bé. Nhưng khi làm điều gì đó mà không mong đợi gì, nhìn sâu vào lòng, tôi thấy trái tim mình thật cao thượng. Chúng ta trở nên cao thượng theo cách đó. Ngay khi tình thương đi kèm hy vọng được đền đáp, hay có bất kỳ ràng buộc nào, thì đó không còn là sự cho đi nữa.

Sự hào phóng trong từng hành động nhỏ

Việc cho đi thực sự không dễ dàng. Chúng ta vẫn đang cho đi trong suốt cuộc đời, nhưng với động cơ gì? Kỳ vọng gì? Chúng ta có hy vọng người nhận sẽ cảm ơn, nghe lời, hay làm lợi cho mình không? Ít nhiều, chúng ta đều mong đợi điều gì đó. Không mong đợi bất cứ điều gì đòi hỏi một trái tim cao thượng, một tâm trí chín chắn và trí tuệ. Đức Phật là người đã làm được điều đó, Ngài làm nhiều việc mà không hề mong nhận lại.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là khi cho đi bạn sẽ không nhận lại gì. Nếu bạn thực sự cho đi, thực sự giúp đỡ người khác với ý định tốt, bạn sẽ nhận lại rất nhiều. Vì vậy, hãy cho đi mà không tính toán, chỉ vì lợi ích của người khác, không phải vì lợi ích của bạn. Hãy nhìn Albert Schweitzer, ông cho đi cả mạng sống, đối mặt với gian khổ, bệnh tật ở Châu Phi. Ông từ bỏ quyền sở hữu khi cho đi. Chúng ta nghĩ mình sở hữu thứ gì đó, nhưng bằng cách cho đi, chúng ta buông bỏ sự sở hữu đó. Đó là cách rèn luyện khả năng buông bỏ.

Mỗi khi học được điều gì sâu sắc, hãy nhìn vào bên trong. Mỗi khi học được điều gì, nghĩa là bạn đang buông bỏ. Không có cách nào khác để học. Khi bạn phát triển tuệ giác, dù là trong thiền tập, bạn đang buông bỏ điều gì đó. Tuệ giác đầu tiên trong thiền là thấy chỉ có tiến trình thân và tâm, không có “cái tôi”. Để đạt được tuệ giác này, bạn phải buông bỏ “cái tôi”. Bạn là ai? Tôi là tu sĩ, là thầy, đang thuyết pháp. Đó chỉ là vai trò. Với con cái, tôi là cha. Với anh chị em, tôi là anh, là em. Với bạn bè, tôi là bạn. Với thầy của tôi, tôi là trò. Nhưng khi ở một mình, tôi là ai? Thậm chí không cần đến tên gọi. Tên “U Jotika” là để người khác gọi tôi. Tôi không cần gọi chính mình như vậy. Tôi là ai? Khi hiểu sâu sắc điều này, bạn có thể buông bỏ vai trò, buông bỏ cái “bạn là ai”. Vai trò, cái tôi chính là nhà tù. Khi cho đi, nếu bạn có thể buông bỏ chữ “tôi” trong đó, sự cho đi của bạn sẽ trở nên trong sáng và nuôi dưỡng trái tim bạn. Cho đi trở nên vị tha hơn. Rất nhiều lần, chúng ta cho đi với động cơ ích kỷ, ngay cả với con cái mình. Hãy nhìn sâu vào bên trong: Tại sao bạn làm vậy? Đôi khi là hoàn toàn vị tha, đôi khi lại ẩn chứa sự ích kỷ. Vì vậy, thật không dễ để thực sự cho đi mà không mong đợi.

Cho đi thời gian và sự hiện diện trọn vẹn

Những ai không quan tâm đến đồng loại và vấn đề của họ sẽ luôn gặp khó khăn lớn nhất trong cuộc sống. Chúng ta cần quan tâm đến người khác, cố gắng hiểu họ, tìm ra khó khăn của họ và giúp đỡ trong khả năng của mình. Nếu không, cuộc sống sẽ trở nên nhỏ bé, tâm trí hạn hẹp và đầy rẫy vấn đề. Ai cũng có vấn đề, nhưng nếu chỉ ngồi nghĩ về vấn đề của mình, chúng sẽ ngày càng lớn hơn. Nhưng nếu bạn làm hết sức để giải quyết vấn đề của mình và còn giúp đỡ người khác, vấn đề của bạn dường như nhỏ lại. Khi chia sẻ vấn đề với nhau, bạn thấy vấn đề của mình không quá lớn. Giúp người khác cũng giúp bạn tìm ra cách giải quyết vấn đề của chính mình. Hiểu người khác giúp tôi hiểu bản thân và giải quyết được nhiều vấn đề. Những người ích kỷ không chỉ gây hại cho người khác mà còn cho chính họ. Họ không muốn giúp ai và cũng không giúp được mình.

Cuộc sống hoàn toàn ích kỷ, chỉ coi mình là trung tâm thì không đáng sống. Bằng cách giúp đỡ người khác, chúng ta phát triển các ba-la-mật (paramī) – sự hoàn thiện tâm linh. Đó là con đường duy nhất để phát triển bản thân. Ngay cả việc giữ năm giới (sīla) cũng là một hình thức bố thí (dāna). Đức Phật dạy rằng giữ năm giới là cho đi sự vô hại, sự mạnh dạn, sự an toàn và bình yên. Khi bạn giữ giới, không ai cần phải sợ hãi bạn. Nếu mọi người đều làm vậy, thế giới sẽ trở nên an toàn, không còn đáng sợ như nhiều nơi hiện nay. Giữ giới là một hành động rộng lượng.

Không chỉ vậy, một nụ cười, một lời chào buổi sáng cũng là sự hào phóng. Khi ai đó mỉm cười hay chào tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy được quan tâm, được thừa nhận là một con người. Đó là sự cho đi tình người, cho đi mettā (tâm từ). Ngay cả một lời cảm ơn chân thành cũng là một kiểu hào phóng. Nếu việc bạn làm không mang lại lợi ích cho ai khác ngoài chính bạn, thì nó thực sự không đáng làm. Bất cứ điều gì chúng ta làm nên mang lại lợi ích cho cả bản thân và người khác.

Bạn có coi mình là người cho đi không? Hầu hết chúng ta sẽ nói “có”. Nhưng hãy suy nghĩ sâu hơn. Chúng ta thường vận hành trên nền tảng trao đổi ngầm. Thực sự cho đi không dễ dàng. Tôi không nói sự hào phóng của bạn là không tốt, mà muốn bạn suy nghĩ sâu sắc hơn để phát triển sự hào phóng thuần khiết thực sự. Vì nó sẽ nuôi dưỡng bạn, làm bạn cảm thấy tốt đẹp. Bạn đã bao giờ cho đi bất cứ thứ gì (tiền bạc, tâm từ…) mà không mong đợi nhận lại, dù chỉ là một lời cảm ơn chưa?

Sức Mạnh của Cộng Đồng và Sự Kết Nối

Thuộc về và cống hiến cho cộng đồng

Trong cộng đồng Phật tử này, chúng ta ở bên nhau, đó là điều ý nghĩa. Nhiều người đang đóng góp công sức cho cộng đồng, tức là cho tất cả những ai đến đây. Một số người quyên góp tiền bạc, điều này rất quan trọng vì đây là tổ chức phi lợi nhuận, mọi đóng góp đều được sử dụng vì lợi ích chung. Hãy nhìn sâu vào lý do bạn làm điều đó. Sự đóng góp tài chính là tốt và cần thiết. Nhưng còn cả thời gian nữa. Có người đến dọn dẹp khán phòng này, giữ cho nơi đây sạch sẽ. Một số người nghĩ đóng góp tiền là đủ, dọn dẹp là việc tầm thường. Không phải vậy. Nơi này sạch đẹp là nhờ có người dọn dẹp. Ledi Sayadaw, một vị trưởng lão nổi tiếng ở Miến Điện, dù tuổi cao và có danh vị, mỗi sáng vẫn tự tay dọn dẹp nhà vệ sinh, châm nước, quét sân tu viện. Ngài dạy rằng đó không phải việc thấp kém. Sự cho đi như vậy là tấm gương về sự khiêm tốn. Bất kể bạn làm gì, nếu với ý định tốt, hành động đó trở nên vĩ đại và cao thượng.

Khi sự cho đi bắt nguồn từ tình thương yêu thay vì mong đợi, chúng ta thường nhận được nhiều hơn những gì tưởng tượng. Sự cho đi với tấm lòng trong sáng sẽ giáo dưỡng bạn, làm bạn lớn khôn và trí tuệ hơn.

Kế đến là cho đi thời gian. Thời gian dường như luôn thiếu thốn trong cuộc sống hiện đại. Mọi người luôn vội vã. Thời gian là tài sản quý giá, là cuộc sống của mỗi người. Cho đi một giờ là cho đi một giờ cuộc đời. Khi ai đó đến giúp nửa ngày, họ cho đi nửa ngày cuộc đời của họ – điều đó vô giá. Làm thế nào để cho đi thời gian? Bằng cách tham gia vào điều gì đó lớn lao hơn bản thân, trở thành thành viên của một tập thể, như cộng đồng Phật tử này. Bạn tình nguyện đóng góp thời gian, tức là cho đi cuộc sống của mình. Điều đó rất quan trọng.

Tầm quan trọng của việc bao quanh bởi những người yêu thương

Khi ai đó gặp khó khăn, buồn bã và muốn chia sẻ, hãy lắng nghe họ với sự hiểu biết sâu sắc và lòng từ bi. Đó cũng là cho đi thời gian, cho đi tấm lòng. “Hành động đơn giản của sự hiện diện một cách trọn vẹn với người khác thực sự là một hành động của tình yêu thương.” Hiện diện trọn vẹn nghĩa là tâm trí bạn không xao lãng, bạn dành toàn bộ sự chú ý cho người đó, lắng nghe bằng cả trái tim, cố gắng cảm nhận và đồng cảm. Đồng cảm cũng là một sự cho đi.

Điều quan trọng là hãy ở bên cạnh những người biết cho đi, yêu thương, quan tâm và khuyến khích sự phát triển. Cộng đồng Phật tử giống như một cơ thể lớn, mỗi người là một bộ phận quan trọng. Hãy đóng góp những gì có thể. Khi làm việc cùng nhau, bạn học hỏi và phát triển, học cách làm việc với mọi người, học từ những khó khăn. Đó là những bài học quan trọng để trưởng thành. Người sống một mình, chỉ nghĩ cho bản thân sẽ không bao giờ trưởng thành. Làm việc nhóm rất quan trọng. Một mình không làm được nhiều, nhưng cùng nhau, chúng ta có thể làm những điều lớn lao. Hãy trở thành thành viên của cộng đồng này. Việc này giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.

Bạn phải trở thành những gì bạn muốn thu hút. Muốn ở gần người yêu thương, cho đi, quan tâm, thì chính bạn phải như vậy. Khi bạn là người yêu thương, cho đi, nuôi dưỡng và gặp những người tương tự, các bạn sẽ nuôi dưỡng lẫn nhau, cùng trở nên khôn lớn, mạnh mẽ. Sống một mình sẽ khiến bạn yếu đuối, chán nản, khô héo từ bên trong. Tiếp xúc với tình thương, sự nuôi dưỡng, sự cho đi của người khác, bạn sẽ học được cách yêu thương, nuôi dưỡng, cho đi. Hãy xây dựng mối quan hệ với những người có phẩm chất này. Như Đức Dalai Lama, ngài có cách kết nối, làm mọi người cảm thấy gần gũi, cảm nhận được lòng từ bi ngay cả khi không hiểu ngôn ngữ.

Tìm Kiếm Ý Nghĩa và Sự Trọn Vẹn Từ Bên Trong

Vượt qua cảm giác trống rỗng và cô đơn

Nhiều người trong chúng ta dường như luôn tìm kiếm thứ gì đó bên ngoài để lấp đầy cảm giác trống rỗng, cô đơn, để cuộc sống trở nên trọn vẹn. Tại sao vậy? Vì chúng ta không kết nối với mọi người, không biết cách cho đi, thậm chí không biết cách nhận lại. Hãy học cách cho đi và nhận lại, học cách yêu thương và chấp nhận tình thương, học cách hiểu người khác và hiểu chính mình. Khi đó, sự xa lánh, cô đơn, trống rỗng sẽ qua đi. Hãy lưu ý hiện tượng này: Bất kể làm gì hay có gì, chúng ta vẫn không bao giờ cảm thấy thỏa mãn! Chúng ta làm nhiều việc để tìm kiếm hạnh phúc, nhưng liệu có bao giờ tìm thấy nó ở bên ngoài không? Không, hoặc chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi phải trả giá đắt. Cảm giác trống rỗng, cô đơn là dấu hiệu cho thấy chúng ta đang đi sai hướng và cần điều chỉnh.

Khám phá bản chất tâm linh

Chúng ta thường nghĩ sự điều chỉnh cần thiết là một người bạn đời mới, nhà mới, xe mới, công việc mới. Nhưng những thứ bên ngoài đó không bao giờ mang lại sự thỏa mãn thực sự. Điều chúng ta thực sự cần tìm kiếm là bản chất bên trong, phần tâm linh của chúng ta. Con người vốn là sinh vật tâm linh, có cả bản chất thấp kém (tham lam, hưởng thụ dục lạc) và bản chất cao thượng. Xã hội thường khuyến khích phần thấp kém. Nhưng nếu không phát triển bản chất cao thượng, chúng ta sẽ không bao giờ thấy cuộc sống có ý nghĩa và không bao giờ hài lòng. Sống một cuộc sống ý nghĩa là điều tối quan trọng. Nhiều người thậm chí không nhận thức được con đường phát triển tâm linh hoặc cho rằng “tâm linh” là phi thực tế. Tuy nhiên, nếu không chạm tới phần tâm linh bên trong, bạn sẽ thường xuyên cảm thấy bất mãn hoặc sợ hãi.

Những người tương đối hạnh phúc mà bạn gặp thường có và sống với các giá trị tâm linh (lòng nhân ái, bi mẫn, chánh niệm…). Lý tưởng thôi chưa đủ, phải sống với nó, biến nó thành cuộc sống của bạn. Đó là những giá trị mang đến sự mãn nguyện.

Niềm Vui Sống Đích Thực: Cống Hiến Hết Mình

Còn một chút thời gian, tôi muốn chia sẻ một đoạn văn của một tác giả tôi đọc từ nhỏ. Tôi sẽ tiết lộ tên tác giả sau. Ông viết: “Đây chính là niềm vui thực sự trong cuộc sống.” Đó là gì? “Đó là việc được sử dụng cho một mục đích được chính mình chấp nhận.” Được chấp nhận bởi chính mình là quan trọng. “Được sử dụng cho một mục đích được chính mình chấp nhận là một điều vĩ đại.” Cộng đồng Phật tử này là một điều vĩ đại. “Hãy trở thành một sức mạnh của tự nhiên, thay vì là sức mạnh phát xuất từ một đống phiền não và than van, xáo động và ích kỷ phàn nàn rằng thế giới sẽ không cống hiến hết mình để làm cho bạn hạnh phúc.” Những lời thật mạnh mẽ! Đừng mong đợi ai đó hay điều gì đó làm bạn hạnh phúc.

Tôi cho rằng cuộc sống của tôi thuộc về toàn bộ cộng đồng…” Bạn có cảm thấy mình thuộc về cộng đồng nhân loại, thế giới này, hay chỉ là cộng đồng Phật tử này không? Và muốn cống hiến cho cộng đồng đó? “…và chừng nào tôi còn sống, tôi có đặc ân…” Hãy chú ý từ “đặc ân”. “Tôi có đặc ân để làm bất cứ điều gì có thể cho cộng đồng này.” Cống hiến là một đặc ân, không phải bổn phận hay gánh nặng. Được mời đến đây là một đặc ân. “Tôi muốn mình được sử dụng một cách triệt để cho đến khi rời khỏi cuộc đời này.” Chúng ta thường sợ bị lợi dụng, nhưng ở đây là bạn tự nguyện sử dụng chính mình vì lợi ích chung. Một vị thầy ở Miến Điện từng nói muốn sống khi còn làm việc được và muốn chết khi không thể làm việc được nữa. Và ngài đã sống như vậy. “Bởi vì càng làm việc chăm chỉ thì tôi lại càng được sống nhiều hơn.” Nếu không làm việc, không cống hiến, bạn không thực sự sống. Giúp đỡ người khác giúp chúng ta học hỏi và phát triển. Nếu không làm điều tốt đẹp cho người khác, chúng ta không thực sự học hỏi, trưởng thành và sẽ không mãn nguyện. Dù già hay trẻ, giàu hay nghèo, ai cũng có thể làm điều gì đó. Hãy tìm xem bạn có thể làm gì và hãy làm, dù chỉ là quét sân.

Tôi vui mừng sống cuộc sống này là do bởi chính nó.” Bạn có thể nói điều này về cuộc đời mình không? Nếu thành thật nói được, bạn là người hạnh phúc. Đó là “niềm vui sống” (joie de vivre). Có thể bạn nghĩ điều này mâu thuẫn với việc cuộc đời là khổ đau. Nhưng nếu thấy được ý nghĩa trong khổ đau, đó là niềm vui. Học tập và phát triển là niềm vui. “Cuộc sống đối với tôi không phải là một ngọn nến ngắn ngủi. Nó như một ngọn đuốc huy hoàng mà tôi đang nắm trong tay lúc này, và tôi muốn làm cho nó cháy sáng nhất có thể trước khi truyền lại cho các thế hệ tương lai.” Những người vĩ đại như Đức Phật, các nhà khoa học, nhà văn… đã cống hiến rất nhiều cho nhân loại. Bây giờ đến lượt chúng ta, hãy làm bất cứ điều gì có thể cho mọi người. Làm được điều đó, bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc về cuộc sống của mình.

Đây chính là niềm vui đích thực trong cuộc sống, đó là: Việc được sử dụng cho một mục đích được chính mình chấp nhận là một điều vĩ đại. Hãy trở thành một sức mạnh của tự nhiên, thay vì là sức mạnh phát xuất từ một đống phiền não và than van, xáo động và ích kỷ* phàn nàn rằng thế giới sẽ không cống hiến hết mình để làm cho bạn hạnh phúc. Tôi cho rằng cuộc sống của tôi thuộc về toàn bộ cộng đồng và chừng nào tôi còn sống, tôi có đặc ân để làm bất cứ điều gì có thể cho cộng đồng này. Tôi muốn mình được sử dụng một cách triệt để cho đến khi rời khỏi cuộc đời này. Bởi vì càng làm việc chăm chỉ thì tôi lại càng được sống nhiều hơn. Tôi vui mừng sống cuộc sống này là do bởi chính nó. Cuộc sống đối với tôi không phải là một ngọn nến ngắn ngủi. Nó như một ngọn đuốc huy hoàng mà tôi đang nắm trong tay lúc này, và tôi muốn làm cho nó cháy sáng nhất có thể trước khi truyền lại cho các thế hệ tương lai.*“

George Bernard Shaw

Người nói ra những lời này là George Bernard Shaw, một nhà văn hài hước, trào phúng mà tôi rất yêu thích. Hãy nghiền ngẫm về những điều này. Hãy trở thành thành viên của cộng đồng nhân loại, làm điều tốt đẹp, và qua đó phát triển phẩm chất bên trong, học hỏi lẫn nhau.

Giới thiệu tác giả

Bài pháp thoại sâu sắc về sự cho đi và tình thương yêu này được giảng bởi Thiền sư Sayadaw U Jotika vào ngày 13 tháng 3 năm 1997. Ngài là một vị thầy đáng kính, nổi tiếng với trí tuệ và lòng từ bi, người đã dẫn dắt rất nhiều thiền sinh trên con đường thực hành Chánh niệm và phát triển các phẩm chất tốt đẹp của tâm. Những lời dạy của ngài, như được thể hiện trong bài nói này, luôn chạm đến trái tim người nghe bằng sự giản dị, chân thật và những hiểu biết sâu sắc về bản chất con người cũng như con đường dẫn đến hạnh phúc đích thực.

Đánh giá

Bài pháp thoại “Yêu thương cho đi là yêu thương còn mãi” của Sayadaw U Jotika là một nguồn cảm hứng mạnh mẽ, đi sâu vào bản chất của lòng vị tha và ý nghĩa cuộc sống. Thông qua những câu chuyện cảm động như của Albert Schweitzer và những phân tích tinh tế về tâm lý con người, Thiền sư chỉ ra rằng sự cho đi đích thực, không mong cầu đáp đền, chính là chìa khóa để nuôi dưỡng trái tim, phát triển bản thân và tìm thấy niềm vui sống thực sự. Bài nói nhấn mạnh tầm quan trọng của việc vượt qua tính ích kỷ, kết nối với cộng đồng, và tìm kiếm sự trọn vẹn từ bên trong thay vì những giá trị vật chất bên ngoài. Đây là một bài học quý giá cho bất kỳ ai đang tìm kiếm ý nghĩa, sự bình an và hạnh phúc bền vững trong cuộc sống. Thông điệp cốt lõi – yêu thương cho đi là yêu thương còn mãi – được thể hiện rõ ràng và đầy sức thuyết phục.

Tài liệu tham khảo và Tải Sách PDF

Bài pháp thoại này được Thiền sư Sayadaw U Jotika giảng vào ngày 13/03/1997. Bạn có thể tìm hiểu thêm và tải về tài liệu dưới các định dạng khác nhau:

  • Tải về miễn phí sách “Yêu thương cho đi là yêu thương còn mãi” PDF tại đây: Định dạng PDF
  • Tải về định dạng epub: Định dạng epub
  • Đọc trên Google Play: Google Play
  • Đọc trên Apple Book: Apple Book
  • Bài gốc tiếng Anh (Giving and Loving): Xem tại đây

(Phần audio player gốc không thể tái tạo trong định dạng markdown này)

Đã hết giờ cho buổi nói chuyện hôm nay. Tôi rất biết ơn các bạn đã cho tôi cơ hội bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Cảm ơn rất nhiều.

Bây giờ, chúng ta hãy bày tỏ sự cung kính đến Đức Phật.

  • Imaya dhammanu, dhamma pati-pattiya, buddham pujemi. (Bằng việc thực hành Pháp, chúng con bày tỏ lòng tôn kính đến Đức Phật.)
  • Imaya dhammanu, dhamma pati-pattiya, dhammam pujemi. (Bằng việc thực hành Pháp, chúng con bày tỏ lòng tôn kính đến Pháp.)
  • Imaya dhammanu, dhamma pati-pattiya, sangham pujemi. (Bằng việc thực hành Pháp, chúng con bày tỏ lòng tôn kính đến Chư tăng.)

TẢI SÁCH PDF NGAY